Không biết làm gì, không ngủ được, chỉ biết ngồi và nghĩ. Không nghĩ về một cái gì cụ thể, chỉ là nghĩ, nhưng ngồi “tóm” lại thì cũng không thấy mình nghĩ gì. Bật máy tính lên, và bắt đầu viết.
Vừa xem xong phim về Mark Zuckerberg. Xem xong đi tìm hiểu về anh này. Mark Zuckerberg quả đúng là thiên tài, anh ta còn trẻ hơn cả mình, nhưng quả thực không những có tài về lập trình, anh ta còn là thiên tài về ý tưởng về cách nghĩ.
Mình cũng ước mong làm được cái gì đó, một cái gì đó không cần lớn lao nhưng có ích, vậy mà vẫn chỉ là ý tưởng, là mong muốn.
Cuộc sống đôi khi không như ta mong muốn, không phải ai cũng có thể là thiên tài, ai cũng làm thay đổi cả thế giới. Nhưng ai cũng phải có lúc buồn, lúc vui. Xem xong phim về Mark Zuckerberg, mình nhận ra rằng, đôi khi chúng ta quá tập trung vào cái tôi cá nhân, mà làm xấu đi một số hình ảnh của cả cá nhân và tập thể.
The Social Network (Mạng xã hội) bộ phim nói vể Mark Zuckerberg, có thể nói là chẳng có gì lý thú với các bạn, khoan hãy nói về nội dung, về độ chân thực, nhưng xét trên khía cạnh nào đó, khi người ta đã làm phim chỉ để nói về một người, về một thành quả của ai đó làm thay đổi cả thế giới, nghĩa là ta đã công nhận những cống hiến của người đó, tầm ảnh hưởng của người đó.
Xem xong phim lại thấy buồn, buồn vì nhiều chuyện, ấy thế nhưng mà có lẽ không ai biết mình buồn đâu. Như teen nhà ta vẫn có câu “Đời nó dỡ nhưng vẫn phải niềm nở”. Có lẽ là đúng thế thật, nhưng vẫn chưa tìm ra cái dở nó là cái gì? Mà cũng nên phải suy nghĩ cho kỹ, chưa tìm ra hay cố tình không tìm ra nhỉ?
Lẩm cẩm mất rồi, viết không có đầu có đuôi, không có định hướng cụ thể cho bài viết, không sắc sảo nữa rồi. Có lẽ bài viết nó cũng nói lên con người mình lúc này…
Có lẽ, cái kết hay nhất và ý nghĩa nhất cho bài viết này, là dấu … Nó có ý nghĩa là gì? Xin thưa, có thể nó còn nữa, và nó là cái kết mở, ta muốn kết thế nào cũng được. Chưa định hướng được cái kết cụ thể.